Q. Anh Mikhail qua đọc sách thầy Tĩnh giải thích hộ em với, mấy phần về phản ứng thế gốc, và độ bền của gốc ấy, tại sao cho là Cl lại làm bền gốc, trong khi từ trước đến nay luôn cho là không ảnh hưởng?
A. Clo có cặp electron p liên hợp với AO p của gốc.
Q. Em cũng còn câu này nữa, đã đánh lên chemvn nhưng chưa được giải thích rõ ràng.
Khi thế Cl2 vào ClCH2-CH2-CH2-CH3 thì vào vị trí 3 là nhiều nhất, vị trí 1 ít nhất.Giải thích?
A. Ở đây vấn đề được giải thích dựa trên tính bền của gốc tự do, mà tính bền của gốc tự do cũng tương tự cacbocation
Vị trí 3 nhiều nhất do gốc tự do sinh ra ở 3 bền nhất do hiệu ứng +H của nhóm CH3 và CH2, mặt khác ảnh hưởng -I làm giảm tính bền gốc chỉ đóng vai trò phụ (do cách 2 cacbon)
Ở vị trí 1 thì ảnh hưởng -I chiếm ưu thế làm giảm mạnh tính bền gốc
==> Vị trí 3 thế gốc ưu tiên hơn 1.
Q. Em thấy trong tài liệu của thầy Tĩnh có nói rằng nguyên tử Cl lại làm bền cho gốc tự do anh ạ! Thế mới lạ chứ, anh thử xem qua giúp em được không?
A. Ở đây phải kể đến hiệu ứng liên hợp p - pi của clo, nhưng ảnh hưởng đấy yếu hơn -I của nó.
Q. Trời, anh Shin giải thích cũng gần giống bên chemvn, nhưng em thấy thầy Tĩnh giải thích qua cái cơ chế loằng ngoằng nào đó mà đụng đến cả phương trình Hemmet nữa nên em chẳng hiểu gì cả!
A. Hix, thằng ku này giải thích thế còn không chịu, bên chemvn mình đã nói rồi đó, bây giờ nói lại vì sao Cl lại làm bền gốc tự do nhé !
Bây giờ chú đã biết qua sự tổ hợp hai orbital chưa, hình như phổ thông học rồi đúng không, tạo ra một orbital mới có năng lượng cao, một orbital nữa có năng lượng thấp !
Tổng cộng hai orbital ban đầu có 3 electron, như vậy điền lần lượt vào sẽ được 2 electron ở orbital năng lượng thấp, 1 electron ở orbital năng lượng cao.
Như vậy năng lượng của cả hệ: |E| = 2E1 - E2 với E1 là năng lượng làm bền bởi hai electron vân đạo hạ năng, còn E2 là năng lượng "không làm bền" bởi 1 electron vân đạo thượng năng.
2E1 > E2 => hệ được làm bền.
Vấn đề thứ hai là phản ứng thế Cl2 vào phân tử như trên:
Nhận định đầu tiên, tác nhân bứt H* tạo gốc tự do carboradical là Cl*.
+ Về tác nhân Cl*, vân đạo chứa electron radical có năng lượng thấp, do đó sẽ thể hiện chủ yếu tính electrophile (tương tác với HOMO hay vân đạo liên kết xichma C-H).
+ Xét các hydrogen có thể bứt ra của chất nền, ta thấy chỉ đáng lưu ý hai thằng, là H(C1) với H(C3).
+ Nói chung, muốn bứt H* thì phải tác động lên liên kết xichma của C-H, gồm hai orbital liên kết xichma và phản liên kết xichma*. Orbital phản liên kết xichma* có năng lượng cao, do vậy sẽ tương tác yếu với tác nhân tấn công. Và ta có thể dự đoán tác nhân sẽ tấn công vào orbital liên kết xichma, với vai trò là một electrophile ! Hi vọng tới đây chú em hiểu ! Đó là lí do tại sao Cl* tấn công nhanh hơn Br* (như mình đã giải thích ở chemvn).
+ Trở lại chất nền đang xét, liên kết C-H(C1) có năng lựong orbital liên kết xichma thấp hơn orbital tưong ứng C-H(C3), hay nói cách khác HOMO trường hợp H(C3) cao hơn, và sẽ tương tác tốt hơn với tác nhân Cl*. ==> điều này giải thích tại sao sản phẩm vị trí 3 nhiều, mặc dù radical tạo ở vị trí 1 vẫn bền.